Ai quan trọng hơn?
Khi tiếng gà gáy vừa vang lên, cũng là lúc mọi người thức dậy. Bác nông dân dắt trâu ra ruộng. Mọi người tất bật đi làm trong niềm vui háo hức của ngày mới. Thế nhưng sáng hôm nay, mọi vật cứ im lìm, hình như mọi người vẫn còn chìm trong giấc ngủ. Đã 8 giờ rồi, chợt bác Tư tỉnh giấc nhìn lên đồng hồ, hốt hoảng.
Cả nhà ơi, trưa lắm rồi, muộn mất rồi dậy thôi! Mọi người trong nhà hốt hoảng vừa vệ sinh vừa lo công việc cho ngày mới. Chị Lan vội vã đeo ba lô và lên tiếng: Sao hôm nay trời kì quá, trời cứ tối om, mà cũng không nghe tiếng gà gáy, báo hại con đi học trễ rồi. Cả nhà cũng đồng tình. Ừ, hôm nay ngộ nhỉ, sao chú gà trống không gáy, ông mặt trời cũng trốn luôn.
Bác Tư chạy sang nhà các bác hàng xóm đánh thức mọi người và rủ nhau đi tìm chú gà trống. Khi gặp gà trống, bác Tư hỏi: Gà trống ơi! Sao sáng nay chú không gáy vậy? Báo hại chúng tôi trễ nải công việc hết rồi.
Gà trống liền trả lời: Các bác cứ đi tìm mặt trời mà hỏi. Anh ấy bảo: “Tôi chẳng có ích gì, chỉ có anh ấy mới giúp mọi người thức dậy đi làm”. Mọi người hiểu ra liền rủ nhau đi đến nhà mặt trời. Gọi mãi cũng không nghe mặt trời trả lời, nhìn qua khe cửa mọi người ngạc nhiên, giờ này mà mặt trời còn ngủ. Mọi người cố gọi to đánh thức mặt trời dậy, mặt trời tỉnh dậy: Ủa trời sáng chưa? Để tôi đi báo thức mọi người. Muộn mất rồi, mọi người đã dậy rồi nhưng đã trễ nải công việc hết.
Mặt trời ăn năn lắm: Đúng là lỗi của tôi, tại tôi chê gà trống nên bây giờ tôi cũng dậy muộn chẳng làm việc gì được rồi. Các bác đừng giận tôi nhé. Tôi sẽ đến nhà gà trống xin lỗi. Từ đó về sau, cứ nghe tiếng gà gáy, mặt trời liền chiếu sáng để mọi người dậy đúng giờ đi làm.
Nguồn: Sách Dạy trẻ có trí tiến thủ – Nhà xuất bản giáo dục Việt Nam.
0 Nhận xét